Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Tình hình các con gà sao rồi? yêu đương, tiền tài sao rồi :))

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

muốn thi trí tuệ VN

tui đề nghị nhóm mình đề xuất đề tài, bắt đầu làm 1 project nào có ý nghĩa thay vì tán dốc đi.

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

Hận

Hận những kẻ dịch truyện nửa vời
Ghét những ai nửa chừng bỏ dỡ
Kích thích cơn ghiền lên đến tột đỉnh
Rồi nhẹ nhàng đạp chết đam mê
Hận, hận, ta hận, hận mãi
Hận quá trời mà có ai biết đâu
Đành mỗi ngày online 5 tiếng
Tự mình dịch tiếp những truyện bỏ ngang
Đau đớn thay "chuyện" ngày tiếp diễn
Thành stranlator hồi nào cũng không hay
=> tàn nhẫn.

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Khi lấy chàng (tiếp)

Mẹ chồng

Nguyễn Thị Thu Hiền

Khi lấy chàng (phần 6)

Ai sinh ra con trai cũng có lúc được làm mẹ chồng. Chỉ trừ phi con trai người ta... ế. Còn các trường hợp đau buồn hơn thì không buồn nói đến làm gì. Hai chữ mẹ chồng khiến cô gái nào cũng ớn lạnh. Vừa sợ vừa bao hàm nhiều thử thách. Biết đâu... lại được mẹ chồng cưng thì sao?

Ngày mình còn học cấp III, mẹ từng bảo: "Đấy, tôi có anh cả chưa người yêu đấy, cô có lấy thì yêu nó đi. Tôi đi xem bói rồi, năm 40 tuổi, nó sẽ làm tổng giám đốc". Nghe mà vừa sợ vừa tham. Sợ vì mẹ cứ tôi tôi cô cô, tham vì thể nào đời mình cũng giàu, vợ tổng giám đốc cơ mà. Hì... hì... ước mơ cuộc sống sau này của mình chỉ giản dị thôi, sao cho cuộc sống này được hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi đi siêu thị không bao giờ phải nhìn giá tiền là được rồi.

Ngày mình học đại học, dù con bạn đã sang Nhật du học nhưng một năm mình cũng cố gắng thu xếp một lần mua hoa quả đến chơi. Lần nào mẹ cũng lấy sữa chua cho ăn. Ngu thế, dạo đó mình lại không biết ăn sữa chua, nên mắt trước mắt sau là dúi vào gầm gường. Không biết khi mình ra về, mẹ có khốn khổ đi tìm cái cốc không nhỉ?

Năm thứ hai làm sinh viên, con bạn về nước thăm nhà, mình đội mưa đến chơi. Ngồi đến 10h chưa về vì lâu ngày không gặp, hai con bé lắm chuyện để tám. Mẹ nói: "Thôi, cô không về mà dọn hàng cho mẹ cô à?". Khổ quá, trời mưa nhà mình có bán hàng đâu. Nhưng mẹ nói thế, mình tự ái, mình về. Suốt con đường mưa, mình tự nhủ: "Sẽ không bao giờ thèm đến cái nhà này nữa!!!".

Năm cuối làm sinh viên, khi con trai mẹ bắt đầu cưa mình. Mẹ trách chàng không đưa người yêu về nhà. Mẹ không biết đó là mình, nên mẹ hào hứng muốn xem mặt con bé nào mắc mưu con trai mẹ đây. Mẹ và các dì chiều nào cũng ngồi đầu làng buôn chuyện, và đoán già đoán non xem con bé này là con bé nào. Nếu có vinh dự được có con trai, chắc sau này mình cũng thế.

Chàng lại le te kể lại y nguyên cho mình. Mình chỉ cười mà không tới. Mình vẫn tự ái lời mẹ nói khi xưa. Và bản thân mình vẫn cảm thấy sợ mẹ.

Ra trường, đi làm được một năm, mình và chàng rủ nhau cưới. Ngu thật, biết thế ở vậy thì giờ có phải vẫn còn eo ót không. Ngày xưa, đám con gái chơi thân với nhau ở khu tập thể chẳng rủ nhau ở vậy cho giai nó thèm thì gì. Vậy mà lại đồng ý cưới. Thật ra bội ước lời thề với đám bạn gái vì còn bồng bột. Suốt ngày bị bố đẻ mắng mỏ là đồ lười, đồ ngu nên mình tức, muốn đi lấy chồng cho giải thoát thôi. Chứ lúc đó vẫn thích đi tụ tập hơn là đi chơi với chàng. Ấy vậy mà dự định cuối năm cưới.

Một buổi trưa tháng sáu, đang chui vào kho linh kiện IC để ngủ, chàng gọi điện: "Em ơi, bà nội anh mất". Sững sờ và chia sẻ. Mong chàng đừng buồn, cố gắng việc gia đình giải quyết ổn thỏa. Nhưng chàng lại cười: "Úi giời, chuyện bình thường ấy mà. Bà già thì phải chết thôi, cũng gần trăm tuổi rồi. Anh có phải nhà bác cả đâu, em không phải lo". Vậy mà mình lại lo. Nhà chàng có việc, sao lại không lo. Đúng là con dở hơi. Còn chàng, đúng là vô tâm số một. Ngày đưa ma mình tới viếng. Lâu lắm rồi, mình mới lại tới nhà chàng. Vì chàng, mình tự vượt qua tự ái. Mặc quần áo tối màu và lặng lẽ đi sau chàng.

Đoàn xe đến Văn Điển, mình tới chào bố mẹ chàng, lúc ở nhà bố mẹ bận nên mình không dám làm phiền. Mẹ đón mình bằng một nụ cười: "À, con đến từ bao giờ thế. Uống nước này!" Mình sững sờ vì sự nồng hậu của mẹ trước bao người. Hình như, mình có cảm giác mẹ biết chuyện mình với chàng. Mình bối rối, lí nhí trước mẹ: "Cháu xin lỗi, cháu đến muộn". Mẹ còn chưa kịp nói gì thì tiếng các bà bác đã cắt ngang câu chuyện. Đến giờ hạ huyệt rồi, mẹ phải ra khóc cho đủ lệ bộ. Công nhận, mẹ khóc to thật. Nhưng sau này, trên đường về, các bà bình luận, mẹ vẫn chưa khóc khéo bằng các bà.

Cuối năm ấy, cả hai đứa hí hửng đi xem ngày. Rồi chàng cũng hí hửng về khoe với mẹ. Chàng hứa sẽ gọi điện báo lại ngay.

Tiếng chuông reo, chàng hẹn gặp ở quán cà phê, mình hồi hộp rồi lo lắng. Trời ơi, mình sắp sang trang đời mình đây.

- Em à, có chuyện này... quan trọng... anh... anh... muốn nói.

Chàng ấp úng mãi không nên lời mà mình tụt cảm hứng. Linh cảm phụ nữ mách cho mình rằng có chuyện rồi. Nhưng mình mạnh mẽ. Mình là cơn bão cơ mà. Mình sẵn sàng nghe.

- Em à,... chúng mình... chúng mình... không... cưới nhau... năm nay được.

Mắt mình mở tròn to, sững sờ và cần một câu trả lời nhanh gọn. Vì sao?

- Mẹ nói... mẹ nói...

Chàng vẫn ấp úng, chàng khó nói. Chàng vẫn thế, nhát gan y như dạo đèo mình bị công an bắt được vì đi ngược chiều ở đường Hàng Bài vậy. Nhưng lần này chàng không run bắn lên làm rơi điện thoại, lần này mình cũng không đứng ra cưa chú công an để xin cho chàng, lần này... tự chàng phải nói.

- Mẹ nói mẹ đi xem bói, người ta bảo bà nội ghê gớm. Chết là sẽ rủ đi theo mình ba người. Mà họ nhà anh từ dạo đó chết thêm hai cụ rồi. Giờ cưới em về, nhà đen, dễ chết thêm người nữa, nên mẹ bảo để năm sau. Chờ ai đó chết nốt cho đủ ba người thì yên tâm cưới.

- .......

- .............

.............

..............

.............

Khoảng không im lặng, cốc sinh tố mãng cầu của mình cũng im lặng, tách cà phê của chàng im lặng, chàng cúi mặt im lặng, và những giọt nước mắt của mình cũng im lặng.

Mình còn biết nói gì nữa. Mình cảm thấy đau. Nơi mình đặt tình yêu ngự trị hình như bị vỡ.
Mình cảm thấy rũ rượi, cảm thấy mất mát, cảm thấy chơi vơi, cảm thấy bị phản bội, cảm thấy trống rỗng.

Giá mà có lý do khác cho chuyện cưới lúc này thì có lẽ mình đã không có cảm giác như bây giờ. Trời ơi, một lý do mà chính mình cũng không tưởng tượng được.

Mình cảm thấy chàng thật vô tích sự.

Mình cảm thấy căm thù chàng.

Mình còn biết nói gì đây nữa!!!

Cơn bão ư? Giờ chỉ là cơn gió lang thang.
..............

............

Khoảng không vẫn im lặng

...............

.............

Chàng chăm chú nhìn mình. Còn mình, cúi mặt uống ừng ực cốc sinh tố. Hai tay đỡ cốc run lên. Mắt không nhìn rõ chàng vì ướt. Mình cố bít miệng để khóc không thành lời. Uống hết cốc của mình rồi, mình lấy nốt tách cà phê còn chưa kịp cho đường của chàng, làm phát ực hết.

- Anh cho em về.

Mình cố nén cái nghẹn ứ ở cổ như có cục gạch trong yết hầu để nói cho tròn vành.

Chàng lại van xin và mình nhất quyết muốn lẩn trốn. Mình thấy mình có lỗi với bản thân mình. Mình muốn về ngay với mẹ đẻ để khóc. Mình càng sợ mẹ chàng hơn.

Suốt con đường, hai đứa không nói câu gì vì mình bận khóc. Mình khóc không phải vì lễ cưới vớ vẩn kia, mình khóc vì ức. Mình có phải là đồ bỏ đi đâu mà bị đối xử như con hủi vậy. Rồi chàng nữa, điều vô lý đến như vậy mà chàng lại nghe lời mẹ ư? Mình khóc vì tất cả những thứ đó. Xuống xe, mình nhìn chàng như lần cuối. Mình đã thề với chàng, không bao giờ mình thèm gặp chàng nữa. Vì sớm muộn gì, lấy chàng cũng có ngày mình bị mẹ chàng lót lá chuối tống ra khỏi nhà với một tội vớ vẩn nào đó. Còn chàng, chắc có lẽ sẽ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.

Hai tháng sau...

Mẹ đem kể với cả làng là chúng nó bỏ nhau rồi. Lạ thật, không hiểu mẹ lấy thông tin đó ở đâu ra thế không biết. Cả làng tin, chỉ có chàng là không tin. Chàng lặng lẽ đổi chiến thuật. Giờ, chàng cưa bố mẹ đẻ mình. Khơi dậy tình thương của bố mẹ mình bằng cái vẻ thật thà tội nghiệp. Còn bố mẹ đẻ mình, mắc mưu, quay ra mắng mình tàn tệ.

Một năm sau...

Mình lại ngồi sau xe mà mình đã thề.

Ngày sang dạm ngõ, mẹ và bố, dì út sang nhà mình. Suốt buổi nói chuyện, mẹ tự hào quảng cáo con trai mẹ đẹp trai nhất làng, tài giỏi nhất làng, ngoan nhất làng. Mẹ quay ra bảo mình đanh đá, ghê gớm hơn con bé bạn, tức là con gái mẹ. Giữa bài phát biểu của mẹ, cả họ nhà mình nhìn nhau ngơ ngác: "Ơ, thế họ chê con Hiền như vậy thì sang đây làm gì?" Buồn cười. Thế mà lễ dạm ngõ cũng qua êm ả.

Rồi lễ ăn hỏi cũng tới. Giữa cái thời buổi toàn người và xe này, mẹ hãnh diện dẫn đoàn 7 cái xích lô lọng vàng sang nhà mình đặt viên gạch xí chỗ. Mẹ cẩn thận mặc cái áo dài nhung đỏ, trang điểm tí chút và làm tóc xoăn vỏ bào. Công nhận, mẹ đẹp thật. Giờ mình đã hiểu vì sao mẹ khen con trai mẹ đẹp trai.

Rồi thì ngày cưới nữa, khi một ngày ồn ào cuối cùng cũng qua. Mình mệt mỏi bước vào nhà tắm. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Dù mẹ có nói gì đi nữa, nhưng thật tâm mẹ đâu có ghét bỏ gì mình đâu. Đôi khăn mặt mới với đôi bàn chải đánh răng trong phòng tắm mẹ cẩn thận xếp ngay ngắn. Bộ ga gối mẹ đích thân đi mua cho vợ chồng mình. Mẹ làm mình thay đổi cách nghĩ. Mẹ ơi, con sẽ cố gắng bớt lười để làm con dâu ngoan của mẹ. Sáng mai, con sẽ dậy sớm...

Nửa năm sau, chàng mới kể lại: mẹ quý mình là vì sau lễ ăn hỏi, tự dưng mẹ cứ chơi lô là thắng. Trong một tuần từ lúc ăn hỏi đến lúc cưới, mẹ thu về được mấy chục triệu. Có bà nói, con dâu nó hợp đất nhà bà đấy. Thế là mọi việc êm xuôi.

Thật không thể tin được.

(Trích Khi lấy chàng - Nhật ký của cô dâu trẻ, sách do Sahara phát hành)

Còn tiếp...

Khi lấy chàng (tiếp)

4. Sôcôla - vừa đắng - vừa ngọt

Nguyễn Thị Thu Hiền

Người ta thường ví tình yêu như sôcôla, vừa đắng lại vừa ngọt. Dạo trước chàng cũng hay tặng mình. Và mình có thói quen giữ lại những cái vỏ giấy sau khi đã ăn hết cả gói, không phần chàng mẩu nào.

... Noel đầu tiên...

Mình lấy chàng đầu tháng 12 nên chẳng bao lâu cũng đến ngày Noel đầy ồn ào và nhiều dự định. Hôm ấy, công ty vẫn đi làm bình thường, nhưng cả phòng mình đứa nào cũng rộn rạo. Bọn chưa chồng thì ngồi đoán xem đêm nay người yêu tặng gì, để chốc đi làm về mua quà cho những gã đàn ông tội nghiệp đó. Bọn có chồng rồi thì loanh quanh nghĩ thực đơn cho bữa tối nay. Ai cũng nhồi nhét trong đầu mình những dự định như một cuốn phim lãng mạn. Và tất nhiên, mình cũng vậy!!!

11 trưa, chàng gọi điện.

Mình mừng rỡ sau thông báo của cô bé lễ tân nối máy. Ôi trời, chàng sẽ mời mình đi đâu ư, hay có gì đó bất ngờ? Không, mình sẽ vẫn làm kiêu một tí, sẽ bảo là không đi hoặc không ăn đâu để chàng còn năn nỉ. Mình sẽ khiến cho bọn chưa chồng ghen tị, để chúng nó còn mót đi lấy chồng, sau này còn dễ buôn chuyện. Nhưng...

Chàng: Em à, anh đây! Em ăn cơm chưa?

Mình: (Ha ha... chắc mời mình đây...), em chưa, nhưng trưa nay có sếp mời đi ăn rồi.

Chàng: Sếp em hả, đi đông không?

Mình: (Phải cho gia vị vào tình yêu mới được) Không, sếp chỉ đi với mình em thôi!

Chàng: Ừ, em ăn nhiều vào nhé, cho thằng cha ấy nó biết nỗi khổ của anh mỗi lần đi cùng em thế nào. À này, anh bảo này...

Mình: (Ha... ha... chàng có món gì hay đây) Vâng, em nghe.

Chàng: Thằng Vân nó rủ anh đi mua hoa với nó. Nó bảo bọn anh ra Ngọc Hà mỗi thằng lấy một bó to to đẹp đẹp. Nhưng anh bảo nó là sợ mua về em tiếc tiền lại mắng anh, nên anh không mua nữa. Giờ anh lại sợ về em dỗi, nên gọi điện hỏi em xem có mua hay thôi?

Trời ơi, hóa ra đó là mục đích cú điện thoại của chàng. Từ trưa đến chiều, chàng làm mình ủ dột.

Tối hôm ấy, cả nhà đi chơi hết, còn mình với chàng. Hai đứa mua chân gà nướng, vài cây nến, ít hoa quả và pha hai cốc trà hoa cúc. Ở nhà. Ăn hết chỗ đầu tư cho dạ dày. Và ngồi trông nhà! Cũng lãng mạn chán, chẳng phải đi đâu. Ừ, lấy chồng kể cũng hay thật. Mình dựa vào chàng, nhâm nhi cái chân gà bóng nhẫy, cuộc đời đẹp thật!

... Tết Tây...

Bố mẹ cả hai bên đều làm cơm. Thành ra khó quá. Mình thương bố mẹ mình hơn. Vì mình đi lấy chồng rồi, chỉ còn hai cụ ăn cơm với nhau. Còn bên này, không có vợ chồng mình còn các em đấy. Vậy mà không dám nói ra. Chàng thì vô tâm, không để ý.

9h sáng.

Điện thoại của chàng reo...
Mặc quần áo vội vàng, chàng nói bạn nó gọi có công việc quan trọng.

11h trưa.

Điện thoại của mình reo...
Vâng, anh ấy đi có việc, chắc khi nào về bọn con sang mẹ nhé!!!

12h trưa.

Điện thoại của chàng reo...
Ừ, anh về ngay đây, em cứ bình tĩnh.

12hg30 trưa.

Điện thoại nhà bố mẹ đẻ mình reo...

Mẹ à, anh ấy bận quá, chắc con không sang được. Mới lại trưa nay con ăn cơm bên này để chiều ăn cơm nhà mình cho đỡ khó xử. Chiều bọn con qua mẹ nhé.

14h chiều.

Điện thoại của chàng reo...
- Em ăn cơm đi, anh với mấy thằng bạn đi nhậu mất rồi, khổ, không về được.

Cùng lắm một tiếng nữa anh về.

16h chiều.

Điện thoại của mình reo...

- Tối nay à? Chắc tao không tụ tập với hội mày được, xã nhà tao chưa về, mới lại tao cũng muốn về ăn cơm với mẹ.

- .........

- Thôi mà, thông cảm cho tao nhá. Chồng rồi phải khác chứ.
.............

- Vợ chồng son hả? Ừ, có son mới đi đâu cũng phải cùng đi chứ. Ừ, tối tao rỗi sẽ bảo chàng đèo tao tới đó.

18h chiều.

Điện thoại của chàng reo...

- Ừ, anh đang trên đường về đây. Bình tĩnh, rồi đâu sẽ có đó.

19h tối.

Điện thoại nhà bố mẹ mình reo...

- Mẹ à, con xin lỗi, anh ấy vừa về. Cho chó ăn chè một bát tướng rồi leo lên giường đi ngủ rồi... Vâng, thôi để lúc khác mẹ nhé.

- ........

- Vâng, con biết, mẹ mua nhiều đồ ăn quá ạ? Thôi bỏ tủ lạnh ăn dần vậy mẹ.

- ...........

- Vâng, con cũng nhớ mẹ lắm.

20hg tối.

Điện thoại của mình reo...

- Tao xin lỗi, xã nhà tao bận làm ăn nên không về được. Mà tao không dám đi một mình. Sợ dâu mới về, buổi tối, chồng thì ở nhà, vợ thì bỏ đi chơi. Sáng mai cả làng bàn tán mệt lắm.

- ........

- Thôi mà, chúng mày đừng giận tao đi mà. Xã nhà tao cũng bất đắc dĩ phải đi làm ngày nghỉ thôi mà. Cũng phải hy sinh không đi tụ tập bạn bè đấy chứ, nên tao không dám làm càn.

- ........

- Ừ, chúc mừng năm mới nhé!

- Năm mới, để giữ thể diện cho chàng, mình đã nói dối mới!

24h đêm.

Chẳng điện thoại của ai reo cả. Tivi hát bài hát của ABBA nổi tiếng, tiếng pháo phụt Trung Quốc ở các nhà bên phì phì… Ngoài Hồ Tây, nhà nước cũng bắn pháo hoa đì đùng. Tiếng xe máy của các nhà đi chơi rồ ga rộn rã...

Mình leo lên mái nhà.

Ngồi hát một mình.

Và khóc.

Chúc mừng năm mới nhé cô dâu trẻ!!!

(Trích Khi lấy chàng - Nhật ký của cô dâu trẻ, sách do Sahara phát hành)

Còn tiếp...

Khi lấy chàng (tiếp)

Kiếp làm dâu

Nguyễn Thị Thu Hiền

Ngày đầu tiên làm dâu...

Nằm mãi không ngủ được. Mình sợ ngủ quên. Bóng tối khiến mình càng lạ nhà hơn, mình chỉ biết định hướng đâu là cái đồng hồ. Tích tắc... tích tắc...

Mẹ dặn, bác cả dặn, hai bà cô dặn, tổng cộng sáu bà dì cũng dặn: "Phải dậy từ 5h sáng mà quét nhà đấy nhá, cọ ấm chén nữa, làm bữa sáng nữa... rõ chưa?".

Và mình cũng sợ bị "giang hồ" đồn là cô dâu này lười lắm, nên phải cố mấy ngày đầu thôi. Trời ơi, sao đêm dài thế. Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Nhìn sang bên, tự dưng thấy căm thù chàng. Vì chàng mà mình đến nông nỗi không dám ngủ thế này đây......

Bịch
…Ơ.....ôi....ơ....

Mình giật mình tỉnh giấc, nhìn vội đồng hồ đã 6h30 từ lúc nào. Chàng ném cái chân gác dở của mình chễm chệ đặt lên cổ chàng khiến mình đứt giấc. Trời ơi, mình... sao mình dám ngủ trong cái thời bom đạn này. Trời ơi, phi ra khỏi giường ngay thôi!

... Bữa sáng...

7h cả nhà mới túc tắc dậy từng người một. Ai cũng uể oải, chắc bởi hôm qua diện lắm thứ quá làm cơ thể quá tải. Lại ăn thừa chất nữa. Quả này bữa sáng mình không phải làm đây.

Nhưng... sau một tiếng quét ba tầng nhà, dọn vệ sinh sân vườn, cọ ấm chén... thấy mẹ chồng đi đun lại thức ăn hôm qua, mình hốt hoảng vào bếp. Thôi xong rồi, bữa sáng muộn.

Mình sợ.

Mẹ chẳng nói gì.

Mình thở phào nhẹ nhõm. Ôi sao mình may mắn thế.

Mãi về sau, mình mới biết rằng mẹ im lặng... để chiều mang sang hàng xóm kể!

Chàng vẫn ngủ quay đơ quên cả về nhà vợ lại mặt. Mình chỉ muốn òa khóc.

Tức quá. Trời ơi, các chị ơi, những đồng đội hay buôn chuyện với nhau ơi, giờ thì em tin vì sao các chị bảo em hôn nhân là cái toa lét rồi. Đúng là người ở ngoài thì chỉ muốn vào. Và người ở trong chỉ muốn ra. Quả này em ham rẻ lấy phải chàng rồi. Của rẻ là của ôi rồi. Đứa nào xui em lấy chồng hơn nhiều tuổi cho nó sướng, thế là em chọn chàng hơn em 6 tuổi, để giờ em biết mình hớ rồi. Kiểu này phải ngồi thiền lại để nhớ đứa nào xui mất thôi. Hu... hu...

... Ba ngày sau...

Họ bên nội có giỗ, và nhà chàng đăng cai tổ chức. Thế vận hội này đông thật. Thanh niên nhiều mà các cụ cũng nhiều. Mình có cơ hội để biết ai thì phải xưng hô như thế nào. Nhưng ngượng thật, các em đều hơn tuổi mình, ngày xưa chưa lấy chàng, chúng nó đều gọi mình bằng em. Giờ mình đâm ra sợ!

... Ăn... ăn... ăn...

... Tám... tám... tám...

... Ăn... ăn... ăn...

... Tám... tám... tám...

Cuối cùng, thế vận hội giỗ đã xong. Các cô thanh niên xì tin dọn hộ mình bát đũa ra sân, cười nói tưng bừng. Cứ ngỡ chị em sẽ có cơ hội gần nhau hơn khi cùng rửa bát. Nhưng...

Đứa thứ 1: Thôi, em về đi học đây.
Đứa thứ 2: Em cũng thế.
Đứa thứ 3: Em chiều nay có hẹn quan trọng lắm, chị làm hộ em nhá.
Đứa thứ 4: Để em vào xem có ai sai cái gì không nhá...
Đứa thứ n: ... 1.001 lý do
...
Ngoài sân, xe máy, bàn ghế, mình, sáu mâm bát đã ăn xong, ba cái xô nước và một niềm tin: chàng sẽ tới bên mình tựa như anh hùng cứu mỹ nhân.


... Một tuần sau...

Hôm thế vận hội giỗ, chàng say nên bò đi sân vận động Hàng Chiếu. Mình vừa rửa bát vừa hát cho chóng xong việc. Hát hết những bài đã thuộc, hát cả đến những bài chưa thuộc, rồi huy động nốt những bài chỉ thuộc một câu còn đâu là ư ử giai điệu, cuối cùng mình cũng xong. Nghĩ thầm, ở nhà mẹ thì lười thế!

Còn hôm nay, ông trời ơi, ông trời giúp mình rồi, cuối cùng cũng đến ngày đi làm lại. Nhớ công ty quá. Người ta thì có một tuần trăng mật ở đâu đó, còn mình có một tuần vỡ mật ở nhà. Cũng tại mình, không dám đi tuần trăng mật sợ tiền sử nhà chàng chưa có ai đi, nay mình đầu têu sẽ bị coi là phá hoại, mình đành bảo chàng ở nhà với bố mẹ cho vui. Giờ càng nghĩ càng thấy tiếc. Đành lòng mong mau mau đến ngày đi làm. Mừng quá là mừng thôi.

Ngày đầu tiên đi làm lại, cảm giác như cô học trò mới xin được việc, lại lâng lâng tự do. Chỉ có điều, nhìn thấy những anh đẹp trai ngoài đường, tự dưng thấy tiếc. Biết vậy, mình ở giá cho các anh ấy thèm.

(Trích Khi lấy chàng - Nhật ký của cô dâu trẻ, sách do Sahara phát hành)

Còn tiếp...

Khi lấy chàng

Nguồn : evan.vnexpress.net
Con đường tình yêu

Nguyễn Thị Thu Hiền

... Trước khi cưới chàng 11 năm...

Mình là bạn thân của em gái út nhà chàng. Hai đứa chỉ biết học mà không biết làm đẹp là gì. Luộm thuộm, ngốc nghếch, chỉ thích đọc truyện: 7 viên ngọc rồng. Mục tiêu cố sao cho điểm phẩy cuối năm không được dưới 7,0.

Chàng là sinh viên đại học. Da trắng, râu cạo rồi nhưng vẫn xanh rì nửa mặt, gầy gò với chiếc xe đạp Thống Nhất không còn biết màu nguyên bản. Và, mỗi khi Tết đến chàng mừng tuổi mình 2.000đ.

Năm ấy, Hà Nội bắt đầu có xe buýt, tuyến Bờ Hồ là 2.500đ. Hai con bé học lớp 8 rủ nhau đi chơi Tết bằng xe buýt cho đỡ tò mò, dù đứa nào cũng say xe. Chàng phá lệ mừng tuổi mình 3 tờ 2.000đ và xoa đầu bảo: "Còn phải mua vé lượt về mà". Em gái chàng làu bàu đằng sau với con mắt mang hình viên đạn: "Mừng tuổi nó những 3 tờ, mừng tuổi người ta có mỗi một tờ...!!!". Mình sướng hết chỗ nói.

... Trước khi cưới chàng tám năm...

Mình đã là nữ sinh trung học. Buồn cười, mấy anh lớp trên cứ cưa mình, mà không cưa con bạn mình. Nó ức mình lắm. Nhưng chàng vẫn mừng tuổi và xoa đầu mình mỗi khi Tết đến. Chắc thời giá leo thang, giờ là 10.000đ.

Có lúc mình tự hỏi: "Anh không biết là em lớn rồi sao?".

Một hôm, con bạn mình khoe anh mang bạn gái về nhà, tự dưng mình thấy lòng tan nát. Mình buồn như bị điểm 1 vậy. Rồi lại nghĩ: "Thôi, anh cứ yêu đi, yêu xả láng bao nhiêu cũng được. Nhưng... em sẽ là người chờ anh ở cuối con đường tình!!!".

Giờ nghĩ lại, sao mình lại khiếp thế nhỉ? Ăn nói vu vơ thế mà lại thành lời sấm truyền, sợ thật.

... Trước khi cưới chàng ba năm...

Mình hãnh diện khi chỉ còn một năm nữa tốt nghiệp đại học. Vừa đi học, vừa đi làm, nhà lại có quán nước ven hồ Tây nữa, nên mình bận tối mắt tối mũi, chẳng còn thời gian đi đâu. Có lẽ vì vậy những con thiêu thân tự đến. Quán của mẹ lúc nào cũng đông.

Thường 11h đêm mẹ dọn hàng về. Thế là những chàng trai đứng dậy thi nhau dọn giúp mẹ. Thật là vui. Quán lúc nào tiếng cười cũng tràn khắp. Rồi ở cơ quan nữa, ở lớp nữa, mình vui vì được mọi người quan tâm yêu mến.

Chàng đến vào một buổi bán hàng giúp mẹ. Chàng khoe là chàng đi thăm bạn, tiện đường ghé qua. Về sau khi cưới rồi chàng mới để lộ rằng hôm đó chàng bốc phét.

Ngồi một xó không dám nói gì. Chàng và cốc trà đá!!! Bẻ các khấc ngón tay và nhìn ra hồ.

Hết giờ bán hàng.

Mẹ, mình, các chàng trai khác lại cùng dọn hàng. Chàng đứng dậy, móc ví trả tiền mới sợ chứ, xin phép... bác ở... cháu về!!!

Tự dưng, mình bắt đầu ghét chàng.

... Trước khi cưới chàng hai năm...


Rất nhiều biến cố xảy ra trong một năm ngồi với cốc trà đá của chàng. Những khi chàng nhào tới giải quyết các rắc rối mình gây ra ở công ty mới. Những hôm chàng ngồi mốc ở nhà mình trong khi mình đi chơi với bạn. Cuối cùng, mình trả lời cái lời yêu của chàng rằng: "Em phải yêu cho đủ sáu anh, người thứ bảy em sẽ lấy. Để còn có cơ hội xếp sáu anh kia ăn một mâm!". Chàng lặng lẽ di đầu mũi giầy xuống đất. Lặng lẽ đứng lại chỗ hẹn, mình tung tăng bỏ về, trong lòng đầy hả hê. Đáng đời!

Quả thật, mình ghét chàng.

... Hai năm sau...

Không hiểu vì sao mình lại đồng ý cưới chàng. Đến tận bây giờ vẫn không hiểu. Trước khi cưới nhau một năm, mẹ chàng đi xem bói còn bảo là lấy mình về trong nhà sẽ có người chết cơ mà. Mình đã dứt khoát bỏ chàng, bỏ tên đàn ông hiền lành đến mức mẹ nói thế mà cũng mang ra kể với mình. Vậy mà loanh quanh vẫn lấy chàng. Cuộc hôn nhân mà có lẽ chàng là kẻ thắng cuộc. Chiến thuật không cưa mình mà cưa bố mẹ, họ hàng, ông bà của chàng đã thành công. Còn mình, ồn ào như một cơn bão… thua cuộc. Mình lấy chàng mà không quên được câu bố mẹ nói: "Nó hiền lành thế mới không sợ trai gái, rượu chè, hút chích".

Trong hai năm, chàng cứ đi đâu theo mình, bạn bè lại hỏi: "Ai đấy?" với ánh mắt tinh quái. Còn mình, vẩy tay làm hiệu, trả lời như đúng rồi: “À, đệ ấy mà". Chàng cười cười, không có ý kiến gì phản kháng. Miết rồi cũng quen. Ngày về quê mình ra mắt, mấy đứa em họ ùa ra hỏi: "Ai đấy hả chị?". Chàng nhanh nhẹn đỡ lời: "À, anh là đệ của chị Hiền". Cả lũ trố mắt. Không ai dám hỏi gì nữa, lẩn xa chị nó sạch.

Cuối năm ấy, mình ôm bó hoa về theo chàng. Bắt đầu những ngày tháng đầy bất ngờ và thách thức.

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

The struggle - Tranh đấu

Sometimes, struggle is what we need in life. If our life is so smooth, it will be hard for us to realize how strong we are ... Let's take consideration on these things:

You need the strength, and life puts forward difficulties for you to overcome.

You need the intelligence, and life grants you the brain and hands to work.

You need the bravery, and life offers you challenges to conquer.

You need love, and life brings you people in great need to help.

You need the favor, and life gives you opportunities.

You know, life can't grant you all what you want, but it gives you all what you need.

Thỉnh thoảng, sự tranh đấu là điều cần thiết cho cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua quá phẳng lặng, nó sẽ làm chúng ta khó nhận thức được sức mạnh mà chúng ta đang có. Bạn hãy thử nghĩ mà xem:

Để giúp bạn vượt qua những khó khăn, cuộc sống đã cho bạn sức mạnh.

Bạn cần sự thông minh, cuộc sống đã tạo nên những vấn đề cho bạn giải quyết.

Và bạn có biết, cuộc sống đã cho bạn trí não và đôi tay để bạn làm việc, giúp cho bạn thành công ?

Bạn cần sự can đảm, vì thế cuộc sống đã đặt ra những thử thách để bạn đương đầu.

Khi bạn cảm thấy cần được yêu thương chia sẻ, chính cuộc sống đã đưa những người khó khăn đến cho bạn giúp đỡ.

Rồi bạn cần sự ưu ái, cuộc sống lại một lần nữa mang đến cho bạn những cơ hội.

Đừng bao giờ phàn nàn về cuộc sống của chính bạn. Hãy nhớ là cuộc sống đã đem lại cho bạn tất cả những gì bạn cần. Vâng, cũng chính cuộc sống từ chối không cho bạn tất cả những gì bạn muốn.


( Thấy quái không, đúng là dịch thuật có khác, ý thì giống mà lời thì không. Còn lâu mình mới đạt trình độ như zậy. Hichic)

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Con thằn lằn

Nguồn : kynangsong.org

Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản.
Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà đôi chút, nên đã phá bức tường đi.
Nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng nhỏ giữa các bức tường gỗ. Khi phá những bức tường, người đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt vì có chiếc đinh từ phía ngoài đóng dính vào chân nó.
Người ấy nhìn thấy vậy, thế nên rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh thấy nó được đóng từ khi mới xây, tức là từ 10 năm nay rồi.
Chuyện gì đã xẩy ra vậy?
Con thằn lằn sống như thế ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch. Một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể.
Và anh ta đã tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào vì chân nó đã bị đóng đinh.
Anh ta tạm ngừng làm việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì và có gì để ăn. Một lúc sau không biết từ đâu xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn mắc kẹt.
Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có họ hàng gì với con thằn lằn mắc kẹt hay chúng cùng một gia đình? Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng. Và nếu như người Nhật kia không phá bức tường thì không biết sự yêu thương này còn tiếp tục đến bao giờ?
Trong một xã hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn….

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Desktop của tui: Bắt đầu bằng màu đen huyền bí

Thấy mọi người làm khí thế quá, KimKha cũng xin góp vui nè...

Đen toàn tập nè... Theme đen và Gmail cũng đen...


Nếu mọi người muốn tìm kiếm hoặc customize theo ý của mình thì nên vào trang http://customize.org/xpthemes/ đi, người ta có sẵn rất nhiều theme và còn chỉ cách customize theo ý của mình nữa...
Nhưng trước hết phải tải cái này về cài: http://www.softpedia.com/get/System/OS-Enhancements/SP3-UxTheme-Patcher.shtml